Ông dùng chất giọng hùng hậu, thản nhiên "ừ" một tiếng, rồi bàn tay đang gắp cờ vây phất phất, ý bảo quản gia lui xuống. Ông nâng mắt lên nhìn Lý Đồng một cái: "Cháu cũng đi ra ngoài đi."
Lý Đồng mỉm cười, gật đầu: "Vâng ạ! Bác Lục!", khi đi qua Cảnh Y Nhân thì trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới rời đi.
Cảnh Y Nhân không hề để ý mà nhìn thủ trưởng tiếp tục suy nghĩ nước tiếp theo nên đặt ở đâu.
Ông quan sát bàn cờ hồi lâu, mắt sáng lên khi nhìn thấy một điểm, chuẩn bị hạ cờ.
"Ngài mà hạ xuống điểm đó thì chắc chắn sẽ chết." Cảnh Y Nhân vẫn đang đứng bỗng nhiên mở miệng.
Ông lão mặc âu phục trừng mắt lên nhìn Cảnh Y Nhân, bực tức nhắc cô: "Ranh con đừng có mở miệng linh tinh, ảnh hưởng đến chiến thuật của thủ trưởng."
"Cháu nói thật mà." Cảnh Y Nhân phản bác, rồi cô tiến lên, bàn tay bé nhỏ khua khua trên bàn cờ: "Ván cờ này sắp kết thúc rồi, còn cần chiến thuật gì nữa ạ."