Cảnh Triệt không chút do dự, đẩy cửa quán cà phê ra rồi bước vào.
Quán cà phê mang phong cách châu Âu, bên ngoài mưa vẫn to rào rạt, bên trong âm nhạc du dương, đã kín người hết chỗ.
Chính trận mưa này đã làm mọi người không thể đi đâu, đều phải dừng chân phía trước quán gần đó để trốn mưa.
Cảnh Triệt ở cửa cởi giày đi mưa và để gọn sang một bên, để lộ ra đôi giày da sáng bóng, anh ta vuốt phẳng lại âu phục làm mình trở nên càng đẹp trai hơn.
Thở hổn hển một hồi, cho đến khi hít thở ổn định lại được, anh ta mới đi về phía bàn sát cửa sổ, đẩy ghế dựa ra và ngồi xuống, cười với người đối diện như thể đang tranh công vậy.
"Tôi đã đưa Y Nhân đến nơi an toàn rồi."
Người đàn ông đối diện tuấn mỹ giống như tiên giáng trần vậy, anh ta lười nhác khẽ nhấc khóe miệng lên, lạnh nhạt mà liếc quầy cà phê và giơ tay lên.
"Phục vụ, tính tiền."
"..." Nghe vậy, Cảnh Triệt hơi khựng lại, có vẻ ngỡ ngàng và thất vọng hỏi.