Lục Minh bỗng nhiên xoay người đè cô xuống dưới.
Ngón tay thon dài của anh thương tiếc nâng khuôn mặt cô lên, vén sợi tóc rủ xuống trước mặt cô ra sau tai.
Đôi mắt dịu dàng đầy tình cảm đau khổ của anh nhìn cô chăm chú.
Giây tiếp theo, một nụ hôn dịu dàng hạ xuống.
Nỗi nhớ ba ngàn năm trong lòng Lục Minh đều dồn cả vào nụ hôn này, anh hôn lên mi tâm cô, mắt cô, chóp mũi cô, cuối cùng rơi lên trên môi cô, lưu luyến quên lối về.
Từng động tác của Lục Minh đều nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một.
Bờ môi anh quấn quýt bên môi cô, cậy mở hàm răng của cô, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng nhỏ của cô, lướt qua từng tấc da thịt mềm mại.
Không khí trong lá phổi của Cảnh Y Nhân bị Lục Minh từ từ rút sạch, theo bản năng cô ôm lấy bờ vai anh, ngón tay nhỏ nhắn cào lên lưng anh từng vệt đỏ.
Cô nghênh đón nụ hôn của anh.
Cảnh Y Nhân hơi hé miệng muốn hít thở, nhưng lại chọc cho anh càng điên cuồng hơn, ngang ngạnh càn quét.