"Em gọi Đại Xú một tiếng đi!" Lục Minh dịu dàng nói với Cảnh Y Nhân.
"…" Cảnh Y Nhân hơi căng thẳng, cô sợ ngộ nhỡ cô gọi mà Đại Xú lại tới thật thì chẳng phải là xấu mặt cô hay sao.
Lúc trước cô không bảo Đại Xú tránh xa Lý Đồng là vì cô cho rằng Đại Xú sẽ không nghe lời cô.
Cảnh Y Nhân do dự vài giây rồi âm thầm hít vào một hơi. Cô mở miệng khẽ gọi một tiếng: "Đại Xú tới đây!"
"…" Đại Xú ngồi ở đầu cầu thang, đuôi ngoắt ngoắt, đầu hếch lên, dáng vẻ kiêu ngạo đến độ không thèm nhìn Cảnh Y Nhân.
Trong lòng Cảnh Y Nhân thở phào một hơi.
Sự thật đã chứng minh Cảnh Y Nhân bị oan.
"Chỉ huy Lý! Chú thấy rồi đó! Có phải chú nên xin lỗi vì những lời chửi bới vừa rồi của chú hay không?"
"…" Yêu cầu của Lục Minh làm mặt chỉ huy Lý đỏ bừng lên.
Dù nói thế nào thì ông ta cũng là bậc bề trên, Lục Minh hoàn toàn không coi ông ta ra gì, cũng không cho ông ta chút thể diện nào. Bộ mặt già nua này của ông ta mất sạch rồi!