Cô cũng không nghe rõ Lục Minh đang nói gì.
Cô vô thức lắc lắc đầu.
Chuyện vừa rồi làm cô không có nhiều thời gian rảnh để nghĩ tới những chuyện khác.
Thấy vậy, Lục Minh nhíu mày.
Cảnh Y Nhân không ngủ được không phải do nhớ Lục Minh anh, vậy nhất định là do cô đang suy nghĩ tới những chuyện khác.
Cánh tay anh đang ôm cô siết chặt hơn: "Ngủ sớm một chút, ngày mai về nhà cũ!"
"…" Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu rồi dựa vào lồng ngực Lục Minh chìm vào giấc ngủ.
"…" Ánh mắt Lục Minh nhìn cô lại càng thêm sâu hơn.
Cảnh Y Nhân vẫn không nói, không phải gật đầu thì là lắc đầu, ngoại trừ đang có tâm sự thì cô còn có thể có chuyện gì…?
…
Ngày hôm sau, vừa sáng ra Lục Minh đã cùng Cảnh Y Nhân về nhà cũ của nhà họ Lục.
Nhà cũ vẫn là khu nhà với phong cách cổ điển, mang theo hơi thở xa xưa, có mái hiên cao, có lầu các, đình hóng gió với những ngọn gió xuân phơn phớt.