Nhạc Phong đã tự nói với bản thân rằng những chuyện vớ vẩn kia không liên quan gì đến mình, nhưng lúc anh ta khôi phục lại tinh thần thì đã thấy mình lái xe tới bệnh viện rồi.
Anh ta đứng ở cửa phòng bệnh, tận mắt nhìn thấy Lục Minh đút đồ ăn cho Cảnh Y Nhân, chăm sóc cô chu đáo, rồi ôm cô ngủ.
Đúng là Lục Minh yêu cô, khi cô nằm viện, Lục Minh còn không thèm đến công ty nữa.
Một cô gái tốt như vậy mà lại không thuộc về anh ta.
Tối nay anh ta lại uống say. Khi lái xe tới bệnh viện, nhìn thấy phòng bệnh trống trơn không một bóng người, anh ta mới biết là cô đã xuất viện.
Anh ta ra xe, sau đó không hiểu sao lại lái xe tới đây.
Anh ta cứ đỗ xe ở đây mãi, không ngờ gần 10 giờ còn thấy Lục Minh lái xe ra ngoài.
Thế là anh ta cứ ngồi ngây ngẩn ở đây, nhìn vào căn biệt thự chỉ có một mình Cảnh Y Nhân trong đó.
Chờ tới khi lấy lại tinh thần thì anh ta đã gọi điện thoại cho Cảnh Y Nhân rồi, hơn nữa còn không chỉ gọi một cuộc.