"Tổng thống đại nhân! Chuyện vừa rồi tôi nói với ngài, phiền ngài suy nghĩ một chút!" Nói rồi giám đốc bệnh viện lại liếc mắt sang nhìn Lục Minh: "Nói thế nào thì Phương Hoa nhà chúng tôi bị như thế này cũng là vì Lục tổng, mà chuyện này hoàn toàn có lợi chứ không gây hại gì cho ngài tổng thống đâu!"
Giám đốc bệnh viện nói chuyện cực kỳ mềm dẻo, dường như ông ta đang khẩn cầu chứ không phải đang uy hiếp.
"..." Tổng thống đại nhân không đáp lời, chỉ xoay người lại đi về nơi chiếc xe đang dừng chờ.
Lục Minh lạnh lùng nhìn giám đốc bệnh viện.
Trước đó anh đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, vậy nên anh hiểu giám đốc bệnh viện muốn tổng thống suy nghĩ chuyện gì.
Anh lập tức đuổi theo bước chân của tổng thống rồi thản nhiên mở lời: "Lúc về con sẽ gửi bưu kiện cho cha xem! Ngày mai con về nhà cũ rồi lại nói chuyện với cha!"
Nói rồi Lục Minh đi đến chỗ mình đậu xe.