Đột nhiên, một giọng nói nhỏ lọt qua khe cửa.
"Tổng thống đại nhân, bí mật năm đó tôi có đầy đủ chứng cứ, hiện tại ngài đã làm tổng thống rồi, không thể bỏ mặc người anh em là tôi đâu nhé."
Âm thanh rất nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì đúng là không nghe thấy được.
Chẳng may Lục Minh lại nghe thấy hết, một chữ cũng không bỏ sót.
Bàn tay đang cầm tay nắm cửa đột nhiên khựng lại, anh giật mình đứng ở cửa không nhúc nhích.
Sau đó, giọng nói lạnh nhạt của tổng thống từ trong phòng truyền ra: "Ông có chứng cứ gì? Chuyện năm đó căn bản không phải do tôi làm, tôi sợ chứng cứ gì?"
"..." Vẻ mặt Lục Minh trở nên ngưng trọng, sau đó anh lập tức rút ví tiền từ trong túi, lấy ra một xấp tiền đưa cho quân nhân bên cạnh.
"Các anh vất vả rồi, đến nhà ăn đối diện mua gì đó để ăn đi. Tôi thấy mấy anh em dưới tầng đã sớm khát nước rồi, cứ đứng canh thế này mệt lắm. Tôi ở đây là được."