Bước chân Cảnh Y Nhân đi theo phía sau bị dừng đột ngột, cô muốn thu về nhưng vì quán tính nên vẫn không kịp.
Chân cô đá ra không thu về được, tung một cước trên mông Lỵ Lỵ.
Lỵ Lỵ cả kinh liền thét chói tai, nhảy chồm chồm chỉ vào mũi Cảnh Y Nhân mà chửi ầm lên.
"Cảnh Y Nhân! Cô có ý gì? Hôm nay bà đây không trêu chọc cô, cô còn đá tôi, tôi thấy cô thèm bị trừng phạt đúng không?"
"..." Cô thèm bị trừng phạt?
Chiếc cằm nhỏ của Cảnh Y Nhân hếch lên, cô nhíu mày khinh thường nhìn Lỵ Lỵ xù lông trước mặt mình.
Cô định giải thích không phải mình cố ý, nhưng thái độ phách lối của cô ta khiến lồng ngực Cảnh Y Nhân phải đè nén lửa giận.
Cô khoanh hai tay trước ngực: "Tôi cố tình đấy! Cô muốn thế nào?"