"Thế khóc vì phụ nữ thì sao?"
"Hồng nhan họa thủy, làm loạn lòng vua, đáng chém."
"Người ta thường nói đế vương vô tình, nhiều khi để bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, hắn không thể không yêu, không vô tình. Hắn chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, hiểu không?"
"..." Cô không hiểu, mỗi lần cô không vui sẽ khóc, vui vẻ sẽ cười.
Cô không hiểu tại sao làm hoàng đế phải khổ như vậy?
Cô vẫn cho rằng hoàng đế cữu cữu dưới một người trên vạn người, hưởng thụ vinh hoa phú quý không bao giờ hết, có tất cả mọi thứ, là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Bây giờ lại bị Lục Minh nói là người khổ sở nhất.
Khi đó cô bị hoàng đế cữu cữu giết chết là bất đắc dĩ? Hay là vốn dĩ cữu cữu muốn giết cô?
Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân lại hỏi: "Cậu! Hoàng đế của nước Lộc Nguyên cũng chết rồi à?"
Nói xong, Cảnh Y Nhân cảm thấy mình nói sai rồi.
Đã ba ngàn năm trôi qua, không chết chẳng lẽ thành yêu quái hay sao?