Khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ giật giật: "Tảng đá mà rơi từ trên trời xuống được à?"
Lục Minh vừa kéo bàn tay nhỏ của Cảnh Y Nhân tiếp tục leo lên núi, vừa nói:
"Cách đây rất lâu có một vị vương... gia trông coi ở tòa thành này!" Lục Minh nói hơi ngập ngừng.
"Rốt cuộc là vương hay là vương gia? Cậu à, cậu phải phân biệt rõ ràng, khác nhau khá nhiều đó!"
"..." Lục Minh suy nghĩ một chút.
"Vị vương gia được phong đất ở đây, không phải đều là đất phong vương sao! Chắc là vương đó!"
"..."
Anh tiếp tục nói: "Cách đây rất lâu, khi quân địch xâm chiếm, vị vương này biết chắc là thất bại nhưng vẫn kiên quyết liều chết giữ thành, luôn canh giữ từ tường rào Hoàng thành đến Bách Hoa Sơn."
"Cuối cùng tất cả binh lính đều chết hết, một mình hắn lấy một chọi trăm, chết dưới loạn đao trên đỉnh núi Bách Hoa Sơn."