Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu qua cửa sổ.
Lục Minh ngồi bên giường mặc quần áo, cô gái nhỏ bé kia có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Lục Minh mặc quần áo chỉnh tề, đi đến trước chiếc bàn gỗ tử đàn ở giữa phòng.
Anh liếc mắt nhìn chiếc phượng quan bằng vàng lẳng lặng nằm trong hộp rồi nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại.
Sau đó anh gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn nhờ gửi giúp vật này về nhà của Lục Minh ở nước Z.
Xử lý xong xuôi việc này, Lục Minh lại gọi phục vụ mang bữa sáng tới.
Cảnh Y Nhân cuộn tròn trong chăn như con heo con, nằm sấp trên giường mà ngủ.
Tối qua cô bị Lục Minh vắt kiệt từ trên xuống dưới, chết đi sống lại, vốn đã nói là buổi sáng sẽ đi leo núi, kết quả là không dậy nổi.
Cô lười biếng co người lại trong ổ chăn, xoay đầu qua định ngủ tiếp.
"Bốp!" một tiếng, mông cô bị vỗ một cái, lực không mạnh nhưng tiếng lại rất vang.