Cô duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra chạm lên gương mặt cữu cữu.
Mặt hắn nóng tới mức khiến bàn tay cô rụt phắt về, cữu cữu bị sao vậy?
Cảnh Y Nhân vội vàng rút khăn ra lau mồ hôi trên trán hoàng đế cữu cữu, nhưng cô còn chưa kịp chạm tới nơi thì đột nhiên hắn đã mở mắt. Trong chớp mắt nhìn thấy cô, biểu hiện của hắn như nhìn thấy quỷ.
Hắn đột nhiên quát lên với cô: "Cút ra ngoài!"
"..." Cảnh Y Nhân sợ tới mức bả vai run lên, lùi về sau một bước.
Không phải hoàng đế cữu cữu chưa từng hung dữ với cô, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng vô duyên vô cơ quát nạt cô như thế này, còn bảo cô cút đi nữa, cứ như cô là một người mà ai cũng chán ghét vậy.
Cảnh Y Nhân ấm ức cắn môi dưới, sững người đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Đi ra ngoài! Có nghe thấy không? Cút ra ngoài!"
Hoàng đế cữu cữu khó nhọc chống người dậy, chăn đắp trên người hắn tuột xuống.