Anh thản nhiên giải thích: "Thủ đô của nước H vẫn rất hiện đại, chỉ có nơi này được gọi là cổ thành thì vẫn luôn như vậy thôi."
"Tương truyền, từ rất lâu trước kia, đất nước này có một vị vương gia yêu một nàng tiên nữ. Về sau, khi tiên nữ đi rồi, vương gia sợ nàng không tìm được đường quay lại nên đời đời kiếp kiếp không cho phép ai thay đổi bất cứ thứ gì ở nơi này. Kể cả xây nhà mới cũng chỉ được phép xây một căn nhà giống hệt như cũ ở ngay trên khoảnh đất cũ mà thôi."
"..." Nghe vậy, trong nháy mắt Cảnh Y Nhân bật cười khanh khách, sao trên đời lại có vị vương gia ngu ngốc như vậy chứ?
Giống như tiểu Tấn vương gia năm đó vậy, cũng là người bị mù đường. Sau này khi cậu ta được phong đất, cô có gặp lại cậu ta một lần, về sau thì không còn gặp nhau nữa.
"Buồn cười như vậy sao?" Lục Minh có vẻ hơi chán nản.
Cảnh Y Nhân lắc đầu: "Em chỉ thấy, vị vương gia này nhất định là bị mù đường, thế nên mới sợ người khác cũng bị lạc đường theo."
"..."