"..." Nhạc Phong quay đầu lại liếc cô một lần, nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười như có như không: "Đã biết sai chưa?"
"Bản cung không sai!" C** Lỵ Lỵ bắt nạt cô, cô sai cái gì?
"Ngay cả điều cơ bản như tôn sư trọng đạo cũng không có, còn không nhận sai à? Xem ra cô chết cũng không chịu hối cải nhỉ?"
Cảnh Y Nhân tức giận cắn răng: "Anh đang xử phạt về thể xác, tôi có thể tố cáo anh."
Nhạc Phong tựa như nghe thấy chuyện gì buồn cười, anh ta khẽ kéo ống quần lên rồi nửa ngồi nửa quỳ tới gần khuôn mặt Cảnh Y Nhân, phả hơi thở ấm áp vào tai cô.
"Tôi ám sát tổng thống ngay trước mặt cô mà cô còn không có cách nào tố cáo tôi nữa là, cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này sao?"
"..." Con ngươi của Cảnh Y Nhân đột nhiên co rút lại, cô kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta thừa nhận mình đã ám sát tổng thống!
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?!" Cảnh Y Nhân tức giận quát lên.