Giấc mơ này làm Lục Minh xúc động đến mức không thể khống chế được.
Sau khi tỉnh giấc, trên mặt anh đã giàn giụa nước mắt.
Trong giấc mơ lần trước, anh vẫn luôn mơ thấy hoàng đế bảo vệ cô công chúa nhỏ, anh cho rằng đó chỉ là tình cảm thân thiết giữa trưởng bối và vãn bối mà thôi.
Anh không ngờ, vị đế vương này vẫn luôn yêu thương cô công chúa nhỏ trong thầm lặng.
Đó là một đoạn tình cảm cấm kỵ không thể để cho người khác biết.
Thậm chí ngay cả cô công chúa nhỏ cũng không hay biết rằng hoàng đế vẫn luôn yêu mình sâu đậm…
…
Ở công ty, công việc của Lục Minh đã kết thúc.
Buổi tối.
Khi Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân đi ngủ, anh lại nhớ tới giấc mơ kia.
Đại khái là vì anh cảm thấy giấc mơ kia quá mức chân thật.
Anh vô tình mở miệng hỏi cô gái bé nhỏ trong lòng mình: "Nước Lộc Nguyên có một vị công chúa, em có biết không?"
"Em chính là công chúa mà!"Cảnh Y Nhân hoang mang chớp mắt nhìn Lục Minh.