"…" Đọc tin nhắn này, Cảnh Y Nhân vừa cắn môi dưới vừa nở một nụ cười ngọt ngào.
"Anh muốn đường đường chính chính rước em vào cửa, công chúa Cảnh Y Nhân ạ!"
"…" Công chúa Cảnh Y Nhân, chứ không phải Cảnh Y Nhân.
Lời hứa hẹn này của Lục Minh tựa như đang bày tỏ tình cảm rất sâu đậm của anh.
Cảnh Y Nhân chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như vậy, mặt cô ửng hồng, chìm đắm trong niềm hạnh phúc của chính mình. Có lẽ vì quá vui vẻ nên cô không nhận ra sắc mặt của Phương Tiêu Nhã không được tốt lắm…
Mẹ chồng Phương Tiểu Nhã ngồi bên cạnh cô ấy nói chuyện.
Bà ta kéo tay Phương Tiểu Nhã, hỏi: "Tiểu Nhã này! Mẹ nghe nói con đã mang thai 2 tháng rồi!"
Phương Tiểu Nhã nhẹ nhàng cười: "Thưa mẹ, vâng ạ!"
Đây coi như là lần thứ hai Phương Tiểu Nhã gặp mẹ chồng. Trong thời gian yêu nhau, hai người đã về quê chú rể một lần, cả ngày trời cũng chẳng nói thêm được câu nào với bà nên cả hai không hiểu gì về nhau.