"..." Cảnh Y Nhân ngơ ngác.
Cô không bao giờ có thể ngờ được, bầu tâm sự mà mấy hôm nay cậu mang nặng trong lòng lại có liên quan đến mình.
Hình như cậu mới trở nên khác thường từ sau ngày cô uống say bí tỉ ở buổi họp mặt bạn bè của cậu.
Nghĩ vậy, tim Cảnh Y Nhân đập thình thịch, lẽ nào hôm đó cô đã làm những chuyện không nên làm, hay là đã nói lời nào không nên nói, khiến cậu lo lắng cho cô hay sao?
Cảnh Y Nhân không nhớ được chuyện ngày đó, câu hỏi của Lục Minh cô sẽ trả lời theo trái tim mình.
Đôi mắt trong trẻo của Cảnh Y Nhân hồn nhiên nhìn lên trần nhà, khẽ mở lời.
"Ở nước Lộc Nguyên chúng em, sau khi làm lễ trưởng thành, con gái lên 15 tuổi có thể xuất giá. Vào ngày sinh nhật, em vẫn luôn ở nhà đợi cậu, em coi ngày đó là ngày em xuất giá!"
Nói rồi, Cảnh Y Nhân cong khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhớ lại ngày đó, Lục Minh rất dịu dàng với cô, dâng hiến cho cô tất cả những gì ngọt ngào nhất.