Nhìn như thế một lúc lâu, bỗng nhiên Lục Minh cong khóe miệng lên cười.
Anh nhớ lại lần đó, Cảnh Y Nhân đi chân trần, giẫm lên chân anh, để anh dạy cô khiêu vũ.
"..." Cảnh Y Nhân không biết tại sao Lục Minh lại chạy tới đây.
Nỗi muộn phiền hiện rõ trên khuôn mặt anh, còn phảng phất chút đau buồn nữa, ai cũng có thể nhìn ra anh đang có tâm sự.
Hơn nữa, từ trước tới giờ Lục Minh chưa từng bộc lộ vẻ mặt này ra ngoài.
Cảnh Y Nhân thấy lòng mình quặn đau, cô lo sợ phải chăng Lục Minh đang gặp vấn đề gì?
Cô vô thức đi vào.
Lục Minh dường như quá nhập tâm nên không phát hiện ra có người vào phòng.
Cảnh Y Nhân đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẽ gọi: "Cậu ơi!"
Dường như lúc này Lục Minh mới kéo được tâm tư trở về. Anh chậm rãi thu tầm mắt lại, chăm chú nhìn người trước mặt vài giây mới phản ứng được.
Rồi đột nhiên, anh kéo cô vào lòng, hận không thể hòa tan cô vào trong máu thịt của mình.