"Á!" Cảnh Y Nhân đau đến mức kêu một tiếng đầy hoảng sợ.
"Hoàng cữu cữu, sao người lại cắn cháu?"
Lục Minh tức giận đến mức gầm nhẹ một tiếng: "Anh là chồng em! Em đã nhận ra chưa?"
"Chồng? Sao hoàng cữu cữu lại là chồng được?"
"..."
Cảnh Y Nhân đột nhiên ôm lấy mặt Lục Minh mà cười ngọt ngào với anh.
"Hoàng cữu cữu ơi, Y Nhân nhớ người lắm."
Một câu của Cảnh Y Nhân khiến khuôn mặt vốn đầy tức giận của Lục Minh lập tức sầm lại, giống như tảng băng lạnh vậy.
Anh thầm hít sâu một hơi, yết hầu chậm rãi trượt, đôi mắt thâm thúy chớp nhanh, một vẻ ưu thương buồn bã xẹt qua nơi đáy mắt. Một sự đau đớn dai dẳng lan ra từ trái tim, khiến máu khắp người anh chậm rãi đọng lại, kết thành băng.
Trong nháy mắt, Lục Minh bỗng giật mình cảm thấy, trong lòng người con gái mà mình đã coi như bảo bối bấy lâu nay, có lẽ anh chỉ là một thế thân mà thôi.