Cảnh Y Nhân phụ trách ăn, Lục Minh ở bên cạnh phụ trách bóc vỏ tôm cho cô.
Thịt tôm tươi ngon được anh chấm với tương rồi bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nhìn cô ăn một cách sung sướng, trong lòng Lục Minh cảm thấy thỏa mãn khác thường, cứ như kiếp trước anh thiếu nợ cô, kiếp này phải tận tụy phục vụ cô vậy. Chỉ cần cô vui vẻ thì anh mới có thể thoải mái.
Từ khi Cảnh Y Nhân đến thế giới này cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng hẹn hò.
Hầu như rất ít khi hai người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.
Cho nên Lục Minh muốn từ từ bù đắp những thứ này cho cô.
Cảnh Y Nhân khẽ há miệng, cắn con tôm đã bóc vỏ mà Lục Minh đưa tới.
Đầu lưỡi cô vô tình lướt qua đầu ngón tay Lục Minh.
Một cơn tê dại xuyên thẳng đầu ngón tay Lục Minh tiến vào mạch máu, khiến anh khẽ động đậy một chút.
Anh theo bản năng thầm nuốt nước bọt, đè nén cảm giác khô nóng vô hình trên người xuống.
"Cậu! Cậu cũng ăn đi!"