"Em nghe Thẩm Nguyệt nói, anh cố ý tiếp cận cô gái đó, khiến cô ta chú ý, nhưng có vẻ cách anh làm không khiến người ta thích thú cho lắm đâu. Anh cứ giết luôn Lục Minh cho xong, chắc chắn tổng thống sẽ phát điên lên, rồi anh nhân cơ hội đó giết ông ta, việc gì phải đi châm ngòi một con nhóc..."
"Ai cho phép cô vào phòng tôi?" Hoa Bất Trảm lạnh lùng cắt ngang lời người phụ nữ nói.
"Em chính là người giúp anh nối dõi tông đường, không chờ ở phòng anh thì chờ ở đâu?"
"Cút!"
Người phụ nữ mất hứng giậm chân một cái: "Lúc nào anh cũng vậy, chẳng bao giờ chạm vào em cả, làm sao mà sinh con được?"
"Cô muốn sinh con thì đến bệnh viện mà bơm tinh trùng."
"..." Người phụ nữ thực sự không còn gì để nói, có người đàn ông nào lại như anh ta không?
Cô ta tức tối quay về phòng, giống như vô số lần trước đây, cô ta mặc quần áo, xỏ giày bỏ đi.
Nhưng lúc này, khi mới ra đến cửa, Hoa Bất Trảm đã gọi giật cô ta lại.
"Nhiễm Thanh."