Sau đó anh cười nhạt, cắn một miếng: "Đây đâu phải những thứ ở chỗ ngươi!"
Tiểu công chúa thấy hoàng thượng vẫn ăn mà không kiêng kỵ những lời cung nữ vừa nói, nàng che miệng khẽ cười vô cùng tinh quái.
"Cháu vừa lấy trộm ở Ngự thư phòng, bọn họ mới đưa mơ tới, từ trước tới nay chưa từng có bánh ngọt."
Nghe vậy, vẻ mặt Lục Minh đanh lại: "Ngươi là công chúa, sao lại đi ăn trộm?"
"..." Công chúa dường như không sợ vẻ uy nghiêm của hoàng đế, nàng cười hì hì giải thích.
"Cháu nói sai rồi! Ngự thư phòng vốn là nhà chúng ta, cháu đường đường chính chính lấy đi ạ!"
Khóe miệng hoàng đế cong lên: "Thế còn tạm được!" rồi xoa xoa đầu của nàng.
"Ngươi muốn cái gì chỉ cần mở miệng là được, nhớ kỹ điều này! Ngươi là công chúa, không phải là thường dân, trừ trẫm ra, không ai có thể ra lệnh cho ngươi hết."
"..." Công chúa gật đầu thật mạnh.
Hoàng đế ở lại phủ công chúa để dùng bữa tối rồi cùng nàng chơi cờ.