Anh thản nhiên hỏi: "Tại sao không ăn?"
"..." Cảnh Y Nhân yên lặng hai giây, không biết phải trả lời như thế nào.
Cô ngẩng lên cười với anh ta, đứng dậy, dùng chiếc đũa xé đầu gà ra khỏi con gà trong nồi canh rồi thả vào bát Lục Minh.
Cô khách khí nói: "Cậu cũng ăn đi"
"..." Lục Minh lạnh nhạt gắp đầu gà sang đĩa để xương, thản nhiên nói: "Con gà này không phải dùng để ăn, chủ yếu là uống canh. Chất dinh dưỡng đều ở trong nước canh lúc nấu rồi, gà không còn vị gì nữa."
Cảnh Y Nhân phản bác: "Thế thả gà vào làm gì nữa!" Rõ ràng là cậu kiếm cớ không ăn mà!
"Trong bụng gà đều là thuốc, tất nhiên phải thả vào canh."
"..." Cậu nói cái gì cũng có lý, đây là nhà cậu, cậu nói gì cũng đúng hết!
Cảnh Y Nhân hậm hực oán thầm, lập tức bỏ đũa xuống.
"Cháu ăn no rồi!" Muốn ép cô ăn đầu cá sao, không có cửa đâu!
Cảnh Y Nhân cứ tưởng sắc mặt Lục Minh sẽ rất khó coi, dù sao cậu cũng đã tự tay gắp đầu cá này cho cô mà cô lại làm xấu mặt cậu như thế. Nhưng Lục Minh lại không hề tức giận mà ngược lại, khóe miệng còn gợi lên một nụ cười nhẹ.
Tâm tình của người đàn ông này thật chẳng khác gì sáng nắng chiều mưa, thật không thể hiểu nổi!
Tối đến, Cảnh Y Nhân về phòng ngủ trước.
Lúc Lục Minh trở về phòng, cô vẫn chưa ngủ, đột nhiên lại bị Lục Minh gọi dậy để bảo cách bật mở đèn đầu giường và đèn treo, kính Tây... ti vi như thế nào.
Từ các chương trình trong chiếc ti vi này, cô có thể chứng kiến rất nhiều câu chuyện tuyệt vời của người khác và một vài tri thức nhân văn nữa.
Cảnh Y Nhân phấn khích bừng bừng mà ngồi trên giường xem một bộ phim cổ trang rất hay trên ti vi, đột nhiên có một thằng nhóc tóc vàng nhảy ra trên màn hình, cậu ta mặc quần áo như chổi lông gà vừa hát vừa nhảy.
Cuối cùng, màn kết thúc là một tư thế rất ngầu, cậu ta cầm một cái hộp rồi nói: "Mềm mại như tơ, bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi hương vị của nó đâu!"
Cảnh Y Nhân cầm điều khiển từ xa chỉ vào ti vi, theo bản năng quay đầu lại, có vẻ mất hứng hỏi Lục Minh: "Đây là gì thế? Cháu không muốn xem cái này đâu, cháu muốn xem cái vừa rồi cơ!"
Lục Minh dời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn ti vi một cái rồi lại quay đi, chỉ thản nhiên nói: "Là quảng cáo, lát nữa sẽ phát tiếp."
"Cháu không muốn xem quảng cáo!" Vừa mới dứt lời, tin quảng cáo kia lại phát lại.
"Cái tên kia là ai thế? Thật đáng ghét!"
"..." Nghe vậy, bàn tay Lục Minh đang đặt trên máy tính bảng hơi khựng lại, anh nhíu mày nhìn cô: "Cô không biết à?"
"Làm sao mà biết chứ! Ăn mặc gì mà toàn lông, cứ như chim sẻ ấy! Đàn ông con trai ai lại đeo khuyên tai, định giả trang thành con gái à?" Cảnh Y Nhân khinh thường nói.
Lục Minh cười khẽ: "Tên cậu ta là Cảnh Hi, là em trai cô đấy."
Cảnh Hi là con trai mà mẹ kế của Cảnh Y Nhân mang tới, không có quan hệ huyết thống gì với Cảnh Y Nhân, cậu em này vẫn luôn coi thường cô, nhưng Cảnh Y Nhân vẫn mê đắm cậu ta, hơn nữa còn là một fan trung thành.
Sau khi Cảnh Y Nhân kết hôn, cậu ta mới thoát khỏi cô, từ đó hai người chưa gặp lại nhau lần nào.
"..." Phụt! Cảnh Y Nhân thiếu chút nữa phun nước miếng ra, cô hoàn toàn không biết gì về nguyên chủ hết.
Lại thêm một cậu em trai! Hôm nay người cha kia còn nói rằng cô có cả anh trai nữa!
Cảnh Y Nhân xấu hổ cười: "Đúng rồi, là em trai tôi. Hai mắt tự dưng kém quá nên nhất thời không nhìn rõ ấy mà, em ấy bình thường đâu như vậy, cho nên tôi không nhận ra ngay được."
Cảnh Y Nhân giả vờ tỏ ra rất hiểu biết, thấy cậu không đoái hoài gì đến cô, có vẻ không nhận ra, cô lại tiếp tục xem ti vi.