"…" Hoa đán nhếch miệng nở một nụ cười nhạt.
"Tốt nhất đừng tự cho là đúng! Không chừng tôi sẽ nổ súng giết chết cô ngay bây giờ đấy!"
Cảnh Y Nhân đi từng bước tới trước nòng súng, đôi mắt long lanh bình tĩnh nhìn vào anh ta. Cô mở miệng chất vấn: "Tôi đuổi theo chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh lại muốn giết tổng thống? Ông ấy là một người tốt như vậy, anh có biết giết ông ấy là chuyện ngu ngốc đến mức nào không?"
"Người tốt?" Hoa đán phì cười, sau đó cười vang một tràng, như thể vừa nghe truyện hài vậy.
"…" Điệu cười ấy hòa lẫn với ánh trăng làm Cảnh Y Nhân phải khẽ nhíu mày.
Trong tiếng cười ấy còn phảng phất một nỗi đau thương không nói nên lời.
"Cô bé này, cô quá đơn thuần rồi. Từ trước tới nay làm gì có vị vua hay tổng thống nào dám nhận mình là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu xa? Nếu không, cô nghĩ xem sao ông ta có thể ngồi vào vị trí đó được?"
"…"