Anh bất ngờ tiến thêm một bước… khẽ hôn lên cánh môi cô.
Động tác của Lục Minh vừa mềm mại vừa khoan thai, như thể đang cố ý trêu chọc, dẫn dụ cô, một dòng điện xuyên vào trong tim Cảnh Y Nhân.
"…" Cuốn sách ảnh trong tay Cảnh Y Nhân rơi xuống đất, vài bức hình trong đó rơi ra.
Lục Minh đột nhiên ôm lấy cô, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô.
Hai người đè lên nhau ngã xuống giường.
"…" Lục Minh nhận ra anh đã phải kìm nén quá lâu, càng nhẫn nại càng gian nan, càng lúc càng khó kiềm chế.
Anh vốn định để dành lần đầu tiên của bọn họ vào đúng ngày sinh nhật của cô, cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa.
Nhưng giờ khắc này mỗi một tế bào trên cơ thể anh đều kêu gào, thậm chí cố gắng kìm lại, đáy lòng mỗi lần phải tự nói với bản thân nên dừng lại.
Hôn một chút là được.
Thế là lại hôn một lần cuối cùng.
Mau dừng lại!
Mau buông cô ấy ra!