Cánh cửa "kèn kẹt" mở ra.
Vị giám đốc bệnh viện tuổi trung niên đang cung kính nói chuyện với thủ trưởng đại nhân liền ngừng lại.
Theo bản năng mọi người đều nhìn ra cửa.
Giám đốc bệnh viện cao to nhưng hơi mập, quả đầu hói tròn vo, trên mắt đeo kính gọng vàng, mũi chim ưng, cằm có nọng, mặc một bộ âu phục màu xanh sẫm, nhìn trông như con rùa vàng ba vạch.
Khi nhìn thấy Cảnh Y Nhân, mặt ông ta dài ra như quả mướp.
Lục Minh vốn đang lạnh mặt, lúc thấy Cảnh Y Nhân xuất hiện ở đây, trong mắt anh thoáng xẹt qua một tia khiếp sợ, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Chỉ có thủ trưởng đại nhân vừa nhìn thấy Cảnh Y Nhân liền cười ha hả rồi vỗ vỗ chỗ trống trên ghế sa lông ngay cạnh mình.
"Con bé Y Nhân này, con cũng đến thăm Phương Hoa hả?"
Cảnh Y Nhân ôm bó hoa cúc trắng cười với thủ trưởng đại nhân, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mà gật gật đầu, thẹn thùng nói "Dạ" một tiếng rồi đi về phía ông.