Tài xế thở dài.
"Gần đây công ty của ngài Lục rất bận, lần trước sau khi cô Tiết nằm viện, ngài Lục không đến thăm cô ấy, cô ấy liền khóc lóc rồi làm loạn, còn đòi tự tử nữa. Tuy ngài Lục không quan tâm tới cô ấy nữa, nhưng gặp chuyện như vậy ai mà không thấy phiền phức cơ chứ. Nghe nói hình như kiểm tra thấy bệnh tình của cô Tiết rất nghiêm trọng, không sống được bao nhiêu năm nữa đâu."
Cảnh Y Nhân ngẩn ra, chớp mắt, lặp lại lời của tài xế: "Không sống được bao nhiêu năm nữa ấy à?"
"Vâng!" Tài xế gật đầu.
"Quá tốt rồi!" Cảnh Y Nhân vui vẻ, thoải mái ngả người ra sau lười biếng tựa vào lưng ghế.
"…" Tài xế toát mồ hôi hột, không còn gì để nói. Dù người ta có xấu xa đến đâu, nhưng thấy người ta sắp chết lại vui như thế sao?
Cô Cảnh sao có thể thẳng thừng như vậy, không thể ra vẻ đạo đức giả, che giấu đi một chút à?
Cảnh Y Nhân lại hỏi: "Đến thăm bệnh nhân có cần tặng thứ gì không?"
Tài xế nhìn Cảnh Y Nhân qua gương chiếu hậu.