Đôi mắt tròn xoe của Cảnh Y Nhân liếc theo, nói: "Em nghe người ta nói đó là một quốc gia rất thần bí, thế nên vô cùng tò mò?"
"Vậy em nói cho tôi biết, em tò mò về việc gì?"
"Cái gì cũng tò mò hết cả!"
"…" Lục Minh lại tiếp tục thăm dò: "Vậy ở nơi đó em có biết ai không?"
Cảnh Y Nhân lập tức hưng phấn nói: "Đương nhiên là có rồi!"
"Ai?"
Cảnh Y Nhân nhìn Lục Minh, do dự vài giây rồi mới mở miệng: "Cô ấy là một công chúa, rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng và lương thiện nữa. Rất nhiều người thích cô ấy."
Cảnh Y Nhân nghĩ tới vẻ dũng mãnh của mình trước đây liền ưỡn ngực, cố gắng dùng hết tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất miêu tả bản thân.
"…" Lục Minh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm như có phong ba bão táp.
Hóa ra là công chúa? Thế nên trước đó cô vẫn thường tự xưng là "Bản cung"?