Cảnh Y Nhân tức giận nên quên béng mất, lỡ miệng xưng bản cung.
Cô hung hăng nhìn chằm chằm Phó Minh Tuấn, cảm thấy tên giáo sư chết tiệt này cứ hở ra là cố ý tìm cớ làm cô mất mặt thì phải?
Cô chỉ vào Phó Minh Tuấn, tức tối mắng: "Anh..."
Cảnh Y Nhân còn chưa kịp mở miệng, Phó Minh Tuấn đã ung dung ngắt lời cô: "Tan học tới phòng làm việc của tôi."
"..." Ba máu sáu cơn Cảnh Y Nhân nổi lên, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám làm cô mất mặt thế này cả.
Tới phòng làm việc à? Tới cái con khỉ ấy!
Cảnh Y Nhân thầm mắng trong lòng rồi đặt mông ngồi xuống.
Phó Minh Tuấn dứt lời chưa đến ba phút thì chuông ngoài cửa đã vang lên.
Tất cả sinh viên thu dọn sách vở, lễ phép chào tạm biệt giáo sư Phó Minh Tuấn rồi mới rời đi. Anh ta cũng thu gom sách vở và giáo án trên bục giảng. Trước khi ra ngoài anh ta lạnh lùng nhìn Cảnh Y Nhân, tỏ ý nhắc cô đi theo.
"..." Cảnh Y Nhân cạn lời! Thật sự phải tới phòng làm việc sao?