Lý Đồng chống tay lên bàn, nghiêng người lại gần Tiết Phương Hoa, bình tĩnh nhíu mày nhìn cô ta qua lớp kính râm: "Cô nói thật chứ?"
Tiết Phương Hoa nâng chiếc cốc lên uống một ngụm, cố gắng bình tĩnh lại, cứ nhắc tới việc Cảnh Y Nhân mang thai là cô ta như bị một ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực.
"Không hẳn là một trăm phần trăm, nhưng chắc cũng phải tám chín phần."
"Đứa bé đó không được sống!" Lý Đồng quyết tuyệt, giọng nói quả quyết như thể cô ta quyết định được chuyện này vậy.
"Cô định làm thế nào?"
Lý Đồng nhếch miệng cười khẩy một cái: "Tôi tìm cô đương nhiên là vì muốn chúng ta hợp tác rồi. Cô không thể dụ dỗ đàn ông, tất nhiên bên anh cả của Cảnh Y Nhân sẽ do tôi phụ trách, còn đứa con của Cảnh Y Nhân thì đành để cô phải ra tay vậy."
"..." Tiết Phương Hoa cũng không phải kẻ ngây thơ, tự nhiên hiểu được phân công như vậy rõ ràng là cô ta sẽ nguy hiểm hơn, còn Lý Đồng thì lúc nào cũng có thể an toàn thoát thân.