Chưa từng có ai dám phách lối trước mặt cô như vậy, Tiết Phương Hoa dám làm thế chẳng phải là vì được cưng chiều quá hay sao? Chẳng phải là đang so bì xem Lục Minh đối xử tốt với ai hơn sao.
Tiết Phương Hoa có thể làm, cô thì không thể sao?
Mà hình như Cảnh Y Nhân thực sự không có gì có thể so sánh được, ngoại trừ điện thoại di động, bộ váy lụa mua ở trung tâm thương mại cho mẹ cậu lần trước, cái kẹp tóc đính đá mà cậu mua cho cô ra, cậu chẳng tặng cô thứ gì khác nữa.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại thấy bực bội.
Mới sáng ra đã bao nhiêu chuyện, Cảnh Y Nhân lại vốn chưa ăn sáng gì cả nên dạ dày của cô hơi khó chịu, dường như chỉ muốn nôn ra.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Cảnh Y Nhân, cô lại nhớ đến một cảnh trong phim tình cảm dài tập mà cô đang theo dõi gần đây, rồi cô dùng sức "Ọe" một tiếng, ôm lấy ngực mà nôn khan.
"Ọe... Ọe..."
"..." Tiết Phương Hoa nhìn Cảnh Y Nhân nôn khan mà không hiểu gì cả.