Cảnh Y Nhân đến thế giới này đã được ba tháng, quả thực vẫn chưa có ai dám không coi cô ra gì như thế.
Lần đầu tiên gặp Tiết Phương Hoa, Cảnh Y Nhân đã thấy cô ta như cái gai trong mắt. Giờ phút này, cái gai đó đang không ngừng đâm chọc, liều mạng cắm sâu vào da thịt cô.
Lần đầu tiên Cảnh Y Nhân cảm thấy căm ghét, không cam lòng, chỉ hận không thể xé xác người phụ nữ trước mặt. So với Lý Đồng thì cô còn căm ghét người phụ nữ tên Tiết Phương Hoa này hơn.
Lục Minh sẽ ly hôn với cô sao? Ngồi tù? Nhà họ Cảnh hoàn toàn biến mất? Lục Minh sẽ vì người phụ nữ này mà đối xử như thế với cô sao?
"Vậy sao? Thế thì tôi thật sự muốn thử xem đấy!" Cảnh Y Nhân cắn răng gằn từng tiếng một.
Cô lập tức dùng tay khóa cổ tay của Tiết Phương Hoa lại, sau đó đề khí, vận nội lực cắt đứt kinh mạch của cô ta, nhưng không hiểu sao tay Cảnh Y Nhân cứ nhũn ra, thử mấy lần cũng vô dụng.
Cái kinh nguyệt chết tiệt này đúng là hại chết người!