"Những người khác đều tưởng là lăng mộ của vị hoàng đế đầu tiên của nước Lục Trăn, ngay cả chuyên gia mà truyền thông mời đến phân tích cũng không thể xác định được."
"Lúc đó thầy giáo tôi cũng đến, chỉ có thầy giáo tôi biết nhưng không nói cho bọn họ sự thật. Hơn nữa tất cả đám trộm mộ sau khi mở quan tài đều để lại ba nén hương".
Nói đến đây, vẻ mặt Phó Minh Tuấn hơi ảm đạm.
"Tại sao?" Lục Minh khá ngỡ ngàng, người thời cổ ấy và người hiện đại không có quan hệ gì, đâu tất yếu phải giấu giếm?
"Vì đồ vật đều đã bị trộm sạch, không còn gì có thể trộm nữa, trộm mộ sẽ trực tiếp mở quan tài, tìm kiếm trong đó. Kết quả trong quan tài chỉ có hai bộ xương trắng."
Phó Minh Tuấn nói với giọng chua xót, vẻ mặt còn mang theo một chút cảm thông.
"..." Nghe vậy, Lục Minh đột nhiên ngẩn ra, không hiểu sao trong lòng như có một mũi dùi đâm đến đau đớn.