"Cháu không biết rất nhiều thứ. Không biết thế nào là làm tình. Không biết thế nào là động phòng hoa chúc, nhưng cậu cũng không thể dùng những thứ đó để lừa cháu được. Như vậy thì có khác nào kẻ lưu manh thấp kém đâu?"
Lục Minh đen xì mặt, tay đang nắm cằm dưới của cô dùng rất nhiều sức.
Anh hận không thể bóp nát xương của cô. Cảnh Y Nhân đau đến nhíu mày.
Lưu manh thấp kém?
Lục Minh anh lưu manh thấp kém sao? Từ trước tới giờ không có ai dám dùng từ như vậy để gắn lên người anh.
Cả đời này Lục Minh anh đã từng làm như vậy với người phụ nữ nào chưa? Vậy mà cô không hiểu lòng anh? Hay là cố ý giả ngu để lảng tránh?
Lục Minh hằm hằm nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng xẹt qua một tia cô đơn, rồi anh buông cằm dưới của cô ra, khởi động xe.
Về đến nhà, Cảnh Y Nhân nhanh chân xuống xe đi về phòng.