"…" Cảnh Y Nhân theo bản năng giãy giụa.
Tuy cô không biết chuyện vợ chồng phải làm như thế nào nhưng bởi vì cô không biết nên cô mới sợ.
Đối với việc mà mình không biết, không hiểu thì luôn có cảm giác lo sợ, lại thêm cô không muốn "cậu" coi cô là một người khác nên mới làm như vậy với cô, nên cô liều mạng phản ứng.
Chỉ là Lục Minh còn chưa kịp hưởng thụ thời khắc tươi đẹp ngắn ngủi này thì hai tiếng "Cốc cốc" gõ ngoài cửa đã làm gián đoạn chuyện của họ.
Rồi giọng của quản gia Ngô truyền từ ngoài vào: "Ngài Lục, ông Cảnh Đức Chính tới rồi ạ. Ông ta nói đến tìm cô Cảnh."
"…" Động tác của Lục Minh đột nhiên dừng lại, anh nhíu mày thật chặt.
Rồi anh lưu luyến khẽ cắn môi dưới mềm mại của Cảnh Y Nhân, đôi môi căng hồng trượt ra khỏi miệng anh.
Lục Minh chống tay trên người cô, hít một hơi thật sâu rồi nhắm chặt mắt lại, một hồi sau đột nhiên mở bừng ra. Giống như đang phải chịu một nỗi đau cực hạn vậy.