Nhạc phát được một lúc thì Cảnh Hi mở miệng hỏi: "Bài hát này thế nào?"
Giọng của Cảnh Hi kéo sự chú ý của Cảnh Y Nhân lại, cô tập trung lại nghe lời bát hát.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.
Kiêm gia thê thê, bạch lộ mạc hi. Sở vị y nhân, tại thủy chi mi.
Kiêm gia thải thai, bạch lộ mạc dĩ. Sở vị y y nhân, tại thủy chi sĩ.
Y nhân như mộng hề, y nhân như cổ…"*
(*) Dịch nghĩa:
"Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
Đường càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong."
(Bài phú Kiêm gia (Lau lách) trong Kinh thi của Khổng Tử- Bản dịch của Tạ Quang Phát)