"Cô Cảnh, cô cần bộ quần áo này để làm gì ạ?"
"Đưa cho tôi là được. Cô không cần nói với cậu." Nói rồi Cảnh Y Nhân đoạt chiếc sọt trong tay cô giúp việc.
"…" Cô giúp việc không tiện lo việc nhà của người ta, mà Cảnh Y Nhân không cho cô nói thì cô cũng không muốn quản làm gì, chỉ khách sáo hỏi một câu rồi ra khỏi phòng.
Cô giúp việc vừa đi khỏi, Cảnh Y Nhân lôi quần áo của Lục Minh ra nhìn một chút, đúng là trên ống tay áo bị rách một chỗ.
Nhưng bộ quần áo này nhìn vẫn còn mới, chỉ hơi bẩn một chút thôi.
Cảnh Y Nhân ôm quần áo nhìn xung quanh, rồi cô giấu quần áo đằng sau cái rèm cửa sổ dài sát đất. Xong cô đem cái sọt để lại trong nhà vệ sinh.
Cô súc miệng, rửa mặt mũi rồi mới xuống tầng dùng bữa.
Khi Cảnh Y Nhân xuống dưới tầng thì vừa hay Lục Minh vẫn đang ngồi trước bàn ăn nhàn nhã đọc một tờ báo.
Cảnh Y Nhân đi tới trước mặt anh, dừng lại, Lục Minh giống như mới phát hiện ra cô, lúc này anh mới đưa mắt lên nhìn cô một cái.