"Ừm." Lục Minh khẽ trả lời một tiếng.
"…" Cảnh Y Nhân cắn chặt môi dưới, con ngươi đong đầy nước mắt ấm ức, Lục Minh nhìn mà đau lòng, hồi lâu cô mới nói được vài chữ: "Người khác… nhìn thấy cơ thể cháu rồi…"
"…" Lục Minh cụp mắt nhìn vùng ngực của Cảnh Y Nhân đang được cô túm áo che đậy, vừa rồi khi bế cô về anh cũng thấy, quần áo bị xé rách có thể nhìn thấy cả phía dưới áo ngực cô.
Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng với cái nhìn khá thoáng của phụ nữ xã hội bây giờ có lẽ sẽ không để ý lắm, nhưng Cảnh Y Nhân lại thấy uất ức còn nghiêm trọng hơn cả lần trước ở nhà cũ bị mấy người Lý Đồng bắt nạt.
Giống như cô đã chịu một sự nhục nhã to lớn nhất từ trước tới giờ.
Hành vi của tên mập kia với Cảnh Y Nhân đúng là đã làm nhục cô, nếu như anh tới chậm một bước thì chắc hắn đã làm cô vấy bẩn rồi.