"Choang" một tiếng, chai rượu và chất lỏng màu đỏ ở trong chai đập lên người Trần Nam rồi rơi xuống đất, vỡ tan.
Rồi thêm một chai nữa được cầm lên, ném sang.
Động tác của Lục Minh vừa nhanh vừa mạnh, tàn nhẫn vô cùng…
Tên Trần Nam sợ đến mức núp dưới gầm bàn, vất vả trốn tránh, bởi vì máu quá nhiều nên tầm mắt hắn mơ hồ, tránh cũng rất vất vả, di chuyển qua lại, mảnh thủy tinh vỡ bị cái thân thể mập mạp của hắn nghiền nát dưới da.
"Choang! Choang! Choang!"
Lục Minh cầm hết tám chai rượu còn lại trên bàn ném qua, dường như sợ vẫn chưa đủ, anh còn cầm cả dao nĩa trên bàn để ném.
Tên Trần Nam ở dưới gầm bàn đau đến mức vừa la hét vô cùng thê thảm, vừa mở miệng chửi: "Tên khốn thối tha kia, có bản lĩnh thì hôm nay mày đánh chết tao xem, nếu không cứ đợi xem ông đây có xử mày không."
"Vậy thì để xem hôm nay tao có đập chết mày không." Lục Minh cắn răng, giọng nói tàn nhẫn, âm trầm, lạnh lùng khiến cho mọi người sợ hãi, cả người mềm nhũn.