Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, huấn luyện viên đưa cho Cảnh Y Nhân trước: "Muốn ăn gì thì em cứ gọi nhé!"
"…" Cảnh Y Nhân nhận thực đơn, mở ra nhìn, sau đó lông mày cô nhíu lại.
Trên thực đơn toàn là chữ Tây Dương, cô không biết chữ nào cả.
Cảnh Y Nhân cũng lười phải động não, ngón tay nho nhỏ chỉ vào trang thứ nhất lướt từ trên xuống dưới, nói với nhân viên phục vụ: "Tất cả chỗ này, mỗi thứ một phần."
"…" Trong chớp mắt, mặt của huấn luyện viên đang ngồi phía đối diện đặc biệt căng thẳng, mặt mũi đông cứng trông như bị hóa đá vậy.
La Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh huấn luyện viên cũng giật mình, nói: "Y Nhân, cô gọi nhiều rượu như vậy để làm gì?" Rồi nhỏ giọng nhắc: "Mà rượu ở đây cũng rất đắt nữa."
Đầu tiên Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, cô cũng không biết mấy chữ cong cong kia lại viết là rượu, cô là công chúa, làm sao có thể mất mặt trước người khác được.
Cô không để ý mà nói: "Mọi người không uống được rượu sao?"