Nói rồi cô giúp việc lại lanh lẹ biện minh cho mình: "Hơn nữa trước giờ tôi không coi cô Cảnh là đồ ngốc, cô xem, cô là đại anh hùng bắt được tội phạm lớn, so với bất cứ ai cũng đều thông minh hơn cả."
Cô giúp việc còn không quên nịnh bợ.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng lườm cô ta một cái, chẳng biết là ai ngay hôm đầu tiên khi cô ngủ dậy đã làm mặt quỷ sau lưng cô, còn tưởng cô không biết chắc?
Nhưng thật sự cô không ngờ tối qua Lục Minh đã nói với mọi người là cô không ngốc, còn giúp cô giải thích rằng cô đã quên đi rất nhiều chuyện, khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
Lại nghĩ tới Lục Minh kia ở trong trò chơi, tuy rằng cô không biết đó có phải là cậu hay không, nhưng người ấy đã tặng cô bộ trang phục trâu bò như vậy, hiện giờ chẳng còn ai dám bắt nạt cô nữa.
Tài xế đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại, Cảnh Y Nhân và cô giúp việc xuống xe liền đi vào thẳng tòa nhà.
Lúc này đã sắp bốn giờ, người ra vào trung tâm thương mại vẫn rất nhiều.