Mẹ con Lý Thúy Vân tâm nguội như tro tê liệt ở đó, đến phiên Kim Phúc Lộc ra sân rồi.
Ông ta đầu tiên là cảm khái một phen mình làm cha có bao nhiêu bất lực bao nhiêu không xứng, sau đó liền bắt đầu bảo đảm.
"Đậu Đậu, tin tưởng ba, lần này ly hôn với Lý Thúy Vân rồi, ba nhất định sẽ đền bù thật tốt cho con. Đến lúc đó ba sẽ đón con từ Cố gia về, con không muốn gả, chúng ta sẽ không gả. Cùng lắm thì ba đền tiền cho bọn họ là được."
Đậu Đậu không nhịn được cười lạnh, đã muộn rồi.
Còn nữa, sau khi cô thừa kế tất cả tài sản này đương nhiên có năng lực tự bồi thường tiền cho mình, cần gì đến ông ta? Vì vậy Kim Phúc Lộc lải nhải nói một tràng bồi thường, Đậu Đậu cũng chẳng buồn nhấc mí mắt, "Còn gì nữa không?"
"Còn có..."
Kim Phúc Lộc vò đầu bứt tai, một lúc lâu mới nghĩ đến Lý Sa Sa, "Còn có dì Lý của con, dì ấy cũng sẽ đối xử tốt với con."