"Không cần nữa." Trương Khải Bình hít sâu một hơi, gần như đã hạ quyết tâm, "Tôi gặp cô ấy rồi, cô ấy đã quên tôi rồi."
Đậu Đậu liền đơ mặt, "Tiểu Bạch quên anh rồi?"
Sao có thể như vậy?
Cô mới gặp Tiểu Bạch xong!
Chờ đã, vừa nãy Trương Khải Bình nói cái gì?
Anh ta đã gặp Tiểu Bạch?
Tiểu Bạch giả vờ không quen biết sao?
Nếu Tiểu Bạch đã quyết định như vậy rồi, vậy cô cũng… không vạch trần nữa.
Đậu Đậu ngay tức khắc tìm một cái cớ cho Tiểu Bạch, "Là thế này, Tiểu Bạch mới hoàn hồn chưa được bao lâu, nhớ không ra cũng là bình thường. Vậy nên, à, anh đừng đau lòng, hôm khác nếu gặp cô ấy, nhất định tôi sẽ nói tốt cho anh."
"Không cần làm phiền, nếu cô ấy đã quên rồi thì đoạn thời gian ấy cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì đi."
Nói xong, Trương Khải Bình liền vào phòng. Nghĩ một lát, sợ làm lỡ cuộc đời Tiểu Bạch, lại quay đầu nói, "Tôi vẫn sẽ tiếp tục đi xem mắt, cô cũng không cần giúp tôi tìm Tiểu Bạch đâu. Cảm ơn."