Sở Ngọc Bình cầm tay Trường Sinh xem một lúc, phát hiện không sao lúc này mới yên tâm, "Con đó, hấp ta hấp tấp. Mau ăn cơm đi."
Đậu Đậu cười lạnh một tiếng, "Dì Cố, hôm nay nếu như dì rảnh thì làm hộ khẩu độc lập cho cháu đi. Cháu chưa ngủ đủ, cháu về ngủ một lát nữa đây."
Nói xong, cũng không đợi Sở Ngọc Bình nói gì, đứng lên nghênh ngang về phòng. Cô bây giờ không phải là người Sở Ngọc Bình mua về để phục vụ Cố Trường Sinh, bọn họ là trao đổi ngang giá không ai nợ ai. Lại không nói cô có nguyên nhân mới hất tay Trường Sinh ra, cho dù không có nguyên nhân thì có gì không ổn chứ? Chăm sóc Cố Trường Sinh không phải là nghĩa vụ của cô. Hơn nữa thái độ nghĩ xấu cho người ta của Sở Ngọc Bình này, cô vô cùng không thích.
Sở Ngọc Bình ngẩn ra một lát, rất nhanh hiểu mình là người phải cầu cạnh người khác. Phải cầu cạnh người khác thì nên có thái độ cầu cạnh người. Bà ấy hiểu sâu sắc điểm này, chỉ dừng một chút, lập tức chấn chỉnh lại thái độ, "Được, lát nữa dì sẽ đi làm. Trường Sinh nó…"
"Trường Sinh không sao." Đậu Đậu lạnh lùng quét qua bà ta, "Đừng quên đây là ở nhà mẹ đẻ của dì, nhiều người chăm sóc anh ta lắm."
Bị cái nhìn của Đậu Đậu làm run rẩy, Sở Ngọc Bình cố gắng ổn định cơ thể mới không thất thố. Bà thế mà lại cảm nhận được khí thế không thua gì ngôi sao sáng của thương giới trên người cô bé mười mấy tuổi. Mặc dù sớm dự cảm được Kim Đậu Đậu không phải là người bình thường, nhưng vừa rồi cô ấy quét mắt lạnh lùng qua đây như vậy vẫn khiến cho tim bà đập mạnh chân nhũn ra.
Đậu Đậu không quan tâm đến bà ta, về phòng ôm gương ngắm. Chỉ cần mấy cái mụn mủ này khỏi rồi, nhan sắc của cô sẽ không chỉ tăng một level thôi đâu!
Được rồi, mặc dù vẫn lùn, vẫn đen, trên đầu vẫn còn vết sẹo kia, nhưng ít ra xấu cũng không đạt tới đỉnh cao nữa. Trước kia là âm, sau này phải là 0 chứ? Đây gọi là cái gì? Đây gọi là tiến bộ!
Dù sao ở trong lòng Đậu Đậu, da là bộ phận quan trọng nhất, cái khác không nói, không phải da đẹp đã là ngũ quan hoàn hảo rồi à?
Đậu Đậu ôm gương vui vẻ một lúc lâu, yếu ớt thở dài. Nếu như trong bụng không có trứng rắn thì còn tốt hơn. Nghĩ tới đây, cô siết chặt tay cầm linh thạch. Vốn dĩ còn muốn rèn sắt khi còn nóng tu luyện thêm chút, bây giờ xem ra, để tránh cho hai tên khốn nạn trong bụng kia cướp với cô, vẫn là tạm thời dừng lại đã. Lại nói, con yêu nghiệt hôm qua đúng là đẹp trai xuất sắc mà...
Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy bị hắn ngủ cũng không bực bội như trong tưởng tượng. Chẳng lẽ là vì cái mặt của đối phương sao?
Khụ, có thể. Dẫu sao thời buổi này đẹp trai thì gọi là tình một đêm, xấu thì...
Xấu thì là kiên cường!
Vì vậy Đậu Đậu não bổ hàng loạt loại tiết mục cẩu huyết bỏ thuốc tình một đêm.
Theo cô thấy, Yêu Nghiệt cực phẩm như vậy, có thể chịu được cơ thể đáng tôn vinh này của cô, trừ bị bỏ thuốc thì chỉ có thể là bị mù. Tên Yêu Nghiệt nào đó hiển nhiên không mù. Đậu Đậu thổn thức không dứt, sờ điện thoại ấn một trận. Cô phải gọi điện thoại cho Tiểu Đông Quách. Trường Sinh không thể chữa khỏi ngay được, cô tìm cậu có chuyện quan trọng khác. Còn về chuyện quan trọng này là cái gì…
Khụ khụ, chia tiền hoa hồng.
Là nhị thiếu gia được sủng ái nhất ở Diệp gia, có lẽ Tiểu Đông Quách rất rảnh rang. Điện thoại mới vừa gọi, tên ngốc bên kia đã nghe rồi, "Alo? Tiểu sư thúc, người tìm con à? Thế nào thế nào? Hôm qua con biểu hiện không tồi đúng không? Có phải là rất có thiên phú đoán mệnh không? Hơ hơ hơ, người không cần đặc biệt gọi điện thoại đến khen con đâu, mặc dù quả thật con rất đáng khen."
"..." Đậu Đậu không nhịn được phẫn nộ, "Ai nói với cậu tôi muốn khen ngợi cậu hả?"
Tên ngốc rất thất vọng, "Ồ, không khen ngợi con ạ? Vậy người tìm con làm gì?"
"Chia tiền hoa hồng."