Lạc Lê kết thúc sớm cuộc huấn luyện, nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay phải của mình một lúc, rồi nhíu mày lấy điện thoại quân dụng ra.
"Này? Lão A, kêu Vô Ưu đến nhận điện thoại."
Người đàn ông trung niên gọi là lão A có khuôn mặt to đầy râu, mang kính mắt, hơi mập, tóc quăn hơi dài, dáng vẻ hung thần ác sát như thủ lĩnh của một nhóm tội phạm. Ông ta đang nhìn một đống sắt vụn mà phát sầu không biết nên sửa chữa thế nào, vừa nghe thấy lời này lập tức ném điện thoại lên trên không trung.
"Tiểu Đoan!"
Bóng dáng của một binh sĩ ở lầu hai nhanh chóng xuất hiện rồi tiếp được, "Này? Sư huynh, thằng nhóc nghiện game đó không có ở đây, anh tìm cậu ta có chuyện gì vậy?"
"Không có ở đây?" Lạc Lê nhướn mày, "Vậy không có chuyện gì nữa."