Cậu ta thấy Lăng Đầu Thanh nói rất đúng, vậy nên liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
Tuy nhiên điều cậu ta không biết là Đậu Đậu chỉ thỉnh thoảng mới quên thôi, không phải lúc nào cũng quên!
Chí ít hiện giờ IQ của cô đang online.
Vậy nên cô chớp mắt là nhìn thấu được chiêu trò của hai tên này, khóe miệng hắt ra tiếng hừ lạnh, "Còn có chuyện gì khác không?"
Không có chuyện gì thì mau đi đi! Chờ ở đây há chẳng phải nhắc nhở bà đây sáng nay đã làm điều gì ngu ngốc sao?
Tên ngốc nhìn Lăng Đầu Thanh một cái, Lăng Đầu Thanh biểu thị gã cũng không biết sai ở đâu. Sau đó tên ngốc nghĩ một lúc, vội vàng trả lời, "Có có có, có chuyện quan trọng!"
Đậu Đậu nhướn mày, "Chuyện quan trọng gì?"
Tên ngốc lấy ra hai cái thẻ trong ví, "Thân là chú của hai bé trứng, đưa lì xì cũng coi là chuyện quan trọng phải không?"
Khóe miệng Đậu Đậu nhếch lên, "Cậu gọi tôi sư thúc, lại để hai quả trứng nhà tôi gọi cậu là chú? Đây là vai vế gì vậy hả?"