Trang Nại Nại cảm nhận được sự bi thương vô hình trong lồng ngực của bản thân, ngón tay của cô cũng dần dần siết lại.
Bỗng Tư Chính Đình vén chăn đứng lên, anh thuận tay khoác lên mình một chiếc áo ngủ rồi bước về phía phòng tắm.
Trang Nại Nại nhìn bóng lưng cao ngất của anh thì lại nhịn không được mà đem cả người mình vùi sâu vào trong chăn, nước mắt đột nhiên rơi xuống lã chã.
Cái cảm giác bất ngờ không báo trước vừa rồi khiến Trang Nại Nại cảm thấy bản thân như bị cưỡng hiếp. Cô biết mình không có quyền khóc lóc. Mặc kệ nguyên nhân là gì thì lúc cô quyết định kết hôn với anh chẳng phải đã nên chuẩn bị tinh thần cho những chuyện này rồi sao?
Nhưng có lẽ là do thân thể quá mệt mỏi nên nội tâm cũng trở nên yếu đuối, lúc này cô không khống chế nổi tâm tình của mình, cũng giống như cái việc cô trốn thật sâu vào trong chăn, nước mắt có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
Trang Nại Nại đang âm thầm khóc lóc thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân bước tới.