Chết rồi?
Chết rồi!
Tin tức này hệt như sấm sét giữa trời quang đánh ngang tai Trang Nại Nại.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy không nghe được gì nữa và cũng không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.
Cô ngẩng lên nhìn mọi người xung quanh, thấy ai nấy đều mang vẻ mặt bối rối, ngay cả khuôn mặt Tư Chính Đình cũng lộ vẻ không biết phải làm thế nào.
Sau đó, cô cảm thấy cánh tay của mình bị người khác dắt lấy, đi theo Tư Chính Đình ra ngoài.
Xe đã chuẩn bị xong, chạy thẳng về phía bờ sông. Cảnh đêm ở bang Kentucky rất đẹp, trên trời có vô số ánh sao, đẹp hơn thời tiết đầy sương mù ở Bắc Kinh nhiều. Nhưng lúc này lại không có ai để ý đến chúng, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn về phía trước.
Cố Đức Thọ liên tục thúc giục tài xế lái nhanh lên, còn Trang Nại Nại thì ngồi trên ghế sau, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, chưa hồi hồn lại.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, mẹ không thể chết, không thể chết được!