Tư Chính Đình hỏi Cố Đức Thọ, "Ông đến đây làm gì?"
Anh vừa nói vậy, Trang Nại Nại mới để ý thấy vẻ mặt Cố Đức Thọ đầy mệt mỏi, như thể đã đi cả đêm để đến đây.
Nếu Cố Đức Thọ giấu mẹ Trang thì sẽ không có dáng vẻ này.
Cố Đức Thọ hết sức tôn trọng Tư Chính Đình, nghe anh hỏi vậy thì liền nói: "Chiều qua Viện trưởng gọi báo bà ấy đi lạc, nên ba liền lập tức qua đây."
Chiều qua… vậy thì gần như là đi cùng lúc với Trang Nại Nại.
Như vậy là ông ta còn chưa kịp sắp xếp chuyện công ty thì đã tất tả đến đây rồi.
Lửa giận của Trang Nại Nại từ từ tàn lụi. Nếu không phải Cố Đức Thọ giấu mẹ đi thì rốt cuộc mẹ như thế nào rồi? Sao lại đi lạc chứ?
Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lại nhìn về phía Viện trưởng.
Vị Viện trưởng đó lại nói một tràng.
Lần đầu tiên trong đời Trang Nại Nại hận bản thân vì không học giỏi tiếng Anh đến vậy.
Tư Chính Đình biết cô sốt ruột nên cũng không tự chủ trương gì, dịch lại từng câu cho cô nghe.